[ Lịch Sử – Tâm Linh ] – Bài 2: Thăm mộ chị Võ Thị Sáu giữa Đêm

5 1 Bình chọn
Article Rating


Trước hết mình xin được nói là Mộ Chị Sáu Rất Thiêng ! Giới Showbiz Nghệ sĩ, Dân làm ăn, Đại gia, Hotgirl, Hoa hậu… đều ra Mộ Chị Sáu thắp hương – một phần tỏ lòng kính lễ , một phần là Cầu Việc Mình Muốn.

Truyện 1:

Phần 1 :

Vào ngày 14 tháng 07 năm 2012 tôi được may mắn cùng Chân Sư bay ra Côn Đảo để đi du sơn ngoạn thủy theo lời mời của chị H , hai thầy trò tôi đang trò chuyện thì Chân Sư không nói chuyện với tôi nữa . Tôi biết là có chuyện gì đó xảy ra nên vội định tâm tìm hiểu nguyên nhân , vừa định tâm xong thì cảm thấy có một luồng năng lượng huyền vi đang tiến đến gần hai thầy trò chúng tôi . Chân Sư quay sang hỏi tôi:

-Con thấy gì rồi ? Tôi kính thưa : dạ , con thấy có mấy vị thần đến chào . Tôi vừa nói xong thì loa phóng thanh trên máy bay thông báo hành khách thắt dây an toàn để máy bay hạ cánh xuống Côn Đảo trong vòng mười lăm phút nữa . Chân Sư nói : các thần linh ở Côn Đảo đến chào chúng ta .Sư Phụ cũng ngạc nhiên là lần đầu tiên ta đi du sơn ngoạn thủy sao lại có Thần Linh huyện đảo đến chào … lạ thật lạ thật … Sư Phụ thấy vẻ mặt của các Thần Linh này đang âu lo … Thôi thì DUYÊN đến đâu thì tính đến đó vậy .
Phi cơ ATR 72 vừa lạch phạch ì ạch đáp xuống sân bay Côn Đảo thì tôi bước xuống cầu thang để xuống mặt đất ,vừa bước xuống thì tôi lại bắt gặp các Thần Linh thêm một lần nữa , đến lúc này tôi chỉ
biết cúi chào và trong lòng lại băn khoăn không hiểu tại sao?

Xe đến đón hai thầy trò tôi , trên xe Sư Phụ nói : con đừng băn khoăn làm gì , từ từ mọi việc đều có căn nguyên của nó đó con . Bây giờ hãy an tâm lại không nên định tâm nữa đâu con.

Về đến resort Six Senses tôi gặp chị H và các người bạn của chị ấy Chúng tôi đi ăn trưa ở nhà hàng Tri Kỷ , ăn trưa xong chị H muốn ra chợ Côn Đảo mua thêm ít hoa quả để khuya nay ra nghĩa trang liệt sĩ Côn Đảo thắp hương.

Khi đang mua hoa quả thì đột nhiên tôi lại thấy có quá nhiều vong linh đến đề nghị mua thêm tiền vàng đặc biệt là muối gạo để khuya nay rãi cho họ.

Sư Phụ nhìn tôi mỉm cười rồi nói : lát nữa con sẽ … thấy … thấy …

Chị H đề nghị đi thăm viếng các di tích trại giam ở Côn Đảo , xe đưa đoàn chúng tôi đến tham quan nhà chúa ngục , rồi đến trại giam Phú Hải , vừa bước qua cổng trại giam , một bầu không khí u linh ai oán bao trùm cả khu trại . Chị H nói: chị giật cả mình như là đang có … có ai đó ai đó ở đây … trong đoàn có một số chị lại nói sởn cả gai ốc lên … sợ thật …

Tôi chỉ im lặng không nói gì hết vì nếu nói ra một điều gì đó thì mọi người sẽ sợ mà không dám đi tham quan các khu trại giam khác nữa. Đến khu trại giam dành cho tù nhân nữ thì bầu không không khí u linh , ai oán , hãi hùng lại càng gia tăng lên gấp nhiều lần. Đến lúc này thì Sư Phụ nhắc nhở tôi phải mật niệm mật niệm đi con … thế là tôi liên tục mật niệm miên mật … cảm giác lúc này trong tâm thức của tôi là sao mà nhiều nhiều nhiều vong linh quá và tội nghiệp thật tội nghiệp cho các vong linh này quá.

Bà Ngoại của tôi trước giải phóng cũng là nữ tù nhân bị đày ra Côn Đảo nhưng đến năm 1974 khi trao trả tù binh thì bà ngoại tôi lại may mắn được trở về đất liền …. khi đến phòng giam cho các nữ tù nhân thì tôi mới cảm thấy thương tâm cho các nữ tử tù … thật là tội nghiệp , thật là đau xót , thật là bi thương. Sau khi đi tham quan các trại giam , chuồng cọp kiểu Pháp …tôi không thể thốt nên lời mà chỉ lặng im lặng lẽ đi theo cô hướng dẫn viên với một nỗi buồn man mác day dứt khôn nguôi . Khi đến khu chuồng cọp kiểu Mỹ thì tôi thấy có một số vong linh lại quá gần chị H , tôi lật đật mật niệm rồi kéo chị H ra khỏi khu trại giam chuồng cọp kiểu Mỹ . Tôi đột nhiên phải thốt ra bốn từ : ĐỊA NGỤC TRẦN GIAN.

Về đến resort đã bốn giờ chiều thì cả đoàn mệt nhoài , tôi về phòng tôi , gió thổi rì rào , sóng vỗ lao xao làm vơi đi phần nào nỗi buồn man mác trong tôi . Tôi lấy chiếc xe đạp leo núi dành cho du khách vác xuống biển chạy vòng vòng bãi biển , đi được một đoạn thì tôi lại có cảm giác có các thần linh cai quản bãi biển đi theo tôi. Tôi lại phải định tâm mật niệm , họ không đến gần tôi quá mà cũng không ở xa tôi quá , đến khi tôi chạy xuống biển tắm thì họ lại đến gần tôi hơn một chút , dường như họ muốn nhắn gửi với tôi điều gì đó nhưng tôi không hiểu được vì tôi đang an tâm, muốn nghỉ ngơi một chút . Tôi bơi đến đâu thì họ lại đi theo tôi đến đấy , thật là kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với thần linh cai quản bãi biển . Sư Phụ nói : thần linh có nhiều cấp , nhiều vùng miền , nhiều ngôn ngữ huyền âm khác nhau .
Họ không lấn át tôi nhưng lại luôn luôn xuất hiện trước mặt tôi để họ nhắc nhở tôi là họ đang hiện hữu hiện hữu . Khi tôi tắm biển xong liền lên phòng thì họ cũng đi theo tôi , đến lúc này tôi mật niệm xin phép họ cho tôi nghỉ ngơi một chút. Đến tám giờ tối cả đoàn cùng nhau đi ăn tối ở nhà hàng Phương Hạnh, ăn tối xong chị H hỏi tôi: mấy giờ có thể đi ra nghĩa trang Hàng Dương thắp hương hả em ? Tôi nói: mười một giờ đêm là giờ hòa linh đó chị. Đến lúc này tôi bị hao công lực nên tôi ngồi trên xe nghỉ ngơi một chút . Còn chị H cùng đoàn đến thăm nhà vợ chồng anh K . Tôi nằm trên xe chợp mắt được một chút thì các thần linh lại đến gần chiếc xe ô tô chờ đợi ở tôi một điều gì đó . Sư Phụ lại nói : con có thấy
ngạc nhiên khi các vị thần linh ở đây ” thăm viếng ” từ sáng đến giờ không?

Tôi liền nói : dạ có , con quá ngạc nhiên ngạc nhiên … Sư Phụ nói tiếp : lát nữa con nhớ ghi vài huyền tự vào tiền vàng và muối gạo.

Giờ hòa linh đã đến , cả đoàn đi ra nghĩa trang Hàng Dương với niềm suy tư lặng lẽ . Xe vừa đậu trước nghĩa trang Hàng Dương tôi đã thấy nhiều xe ô tô lớn nhỏ đậu ngay ngắn , mọi người đã đến sớm , lặng lẽ đi vào thành từng hàng thật là trang nghiêm . Lâu lắm rồi tôi mới thấy người người hướng về tâm linh nhiều đến như vậy … còn nữa.

Phần 2:

Cả đoàn vừa bước qua khỏi cổng nghĩa trang Hàng Dương, đi đến gần Đài Tưởng Niệm thì hàng trăm ánh đèn được thắp sáng từ các bậc tam cấp đầu tiên đến các bậc tam cấp cao nhất, đèn cầy được
đốt lên rất nhiều giống như một lễ hội HOA ĐĂNG lung linh giữa màn đêm êm ả. Không khí bá tánh thập phương đi viếng thăm các vong linh anh hùng liệt sĩ về đêm thật trang nghiêm nhưng không kém phần náo nhiệt, người người lặng lẽ xếp thành từng hàng nối đuôi nhau đi lên lễ đài để thắp hương tưởng nhớ các vong linh. Chị H cùng mọi người sắp hương hoa đăng xong thì mọi người cùng thành tâm thắp nén hương, tôi có nhiệm vụ ghi các huyền tự vào muối gạo. Khi bắt đầu rãi muối gạo thì các vong linh đến đón nhận một cách nhanh chóng, vong linh nào vừa nhận xong muối gạo thì linh lực của họ mạnh lên khoẻ lên một cách nhanh chóng. Lúc này tôi có cảm giác niềm vui mang lại niềm vui, có một số vong linh rất ngạc nhiên khi thọ nhận những hạt muối gạo này. Có người dân bản xứ nói với tôi: ở đây tôi thấy khi ra đây thăm viếng các vong linh liệt sĩ ít khi được rải muối gạo lắm. Tôi mỉm cười rồi hiểu ra vì sao lúc chiều các vong linh lại mong muốn được thọ nhận muối gạo nhiều như thế. Sau khi ghi huyền tự vào các xấp giấy tiền vàng, anh chị em trong đoàn cùng nhau hoá vàng, cảnh tượng người xếp hàng người người thọ nhận tiền vàng thật là vui vẻ, hạnh phúc. Khi vừa làm xong các nghi lễ ở tượng đài xong thì thần linh quản trang lại có ý nhắc nhở tôi về việc liên quan đến lễ viếng vong linh liệt nữ Võ Thị Sáu. Kế tiếp, cả đoàn cùng đi đến mộ phần của cô Sáu, khi đến gần trước mộ cô Sáu thì mọi người đã bày lễ và đứng rất đông trước mộ và hai bên mộ của cô Sáu. Chị H đang băn khoăn không biết phải bày lễ ở đâu… Tôi liền mật niệm thì cô Sáu nói: phía sau mộ của Sáu gần gốc cây còn chỗ đó TG… Tôi liền nói với chị H và tiên phong đi đến gốc cây phía sau mộ cô Sáu, quả nhiên còn một chỗ trống trên đầu mộ để ta bày lễ đầy đủ. Đây là điều linh ứng đầu tiên của cô Sáu. Khi chị H bày lễ xong, mọi người cùng nhau đứng khấn… cô Sáu bắt đầu nói: Có những việc Sáu làm được , có những việc Sáu không làm được … trong giọng nói có đầy vẻ âu lo… cô Sáu lại nói tiếp: lát nữa khi rãi muối gạo thì TG nên rãi ở bốn gốc cây… cô Sáu nói đến các vấn đề khác mà tôi không tiện nói ra ở đây, tôi mở mắt ra đi khảo sát thực tế, quả nhiên có bốn gốc cây mọc như hình thang ở sau mộ cuả cô Sáu, đây là điều linh ứng thứ hai của cô Sáu. Tôi ghi huyền tự vào muối gạo rồi đi rãi ở bốn gốc cây thì đã thấy các vong linh xếp hàng theo thứ tự để thọ nhận… một niềm vui nho nhỏ lan toả trong tâm can của tôi. Đã là tình đồng chí thì khi qua đời họ vẫn sống trong tình đồng chí đồng đội… đã đến lúc hoá tiền vàng, những người phương xa đi viếng thăm thi nhau hoá vàng, các vong linh cũng thi nhau nhận tiền nhận vàng… một không khí an lành lan toả khắp nơi ở nghĩa trang Hàng Dương. Khuôn mặt của những ai đi đến đây thăm viếng các vong linh anh hùng liệt sĩ đều trầm tư để tưởng nhớ đến khoảng 20000 lượt người chiến sĩ anh dũng, bất khuất, trung kiên đã mãi mãi nằm xuống tại đây. Khi hoá vàng xong cả đoàn lên ô tô về đến resort đã một giờ đêm. Tôi vừa bước vào phòng thì có điều bất ngờ xảy ra trong căn phòng của tôi, có rất nhiều Thần Linh các cấp đang ở trong căn phòng của tôi. Một vị thần cai quản sổ sách trên đảo nói ra con số 25472 vong linh vẫn đang vất vưởng tại đảo mà không đi đâu được… lúc này thần linh nói các huyền âm với thầy trò tôi, khi cuộc đàm đạo kết thúc nhìn lên đồng hồ đã 2h30 sáng. Tôi mệt quá nằm xuống ngủ một giấc đến 6h30 sáng tôi giật mình thức dậy, tôi vội vã chạy xuống biển bơi lội, nô đùa với những con sóng, cảm giác vui đùa chưa được bao lâu thì ở đâu đấy mang đến cho tôi một nỗi buồn mang mác khôn nguôi.

Tôi lên bờ tắm rửa, thay quần áo, vừa thay quần áo xong thì Sư Phụ nói: con lấy hương trầm đốt lên … hương trầm vừa cháy được 1/3 cây hương thì tôi ngẩng lên nhìn bầu trời xa xăm, tôi phát hiện ra trên bầu trời có một đám mây kết lại như hoa sen… khi gặp những trường hợp như thế này tôi liền mật niệm miên miên mật mật… Sư Phụ lại nói tiếp: Thiên Ý có ý mách bảo gì đây…?

Đúng lúc đang suy nghĩ miên man thì tiếng điện thoại của chị H reng lên gọi tôi đi ăn sáng. Cả đoàn cùng gặp nhau tại nhà hàng buffet cùng nhau ăn sáng đến 9h thì xong.

Sáng nay, cả đoàn cùng nhau đi viếng nơi thờ Đức Bà Phi Yến, khi đến nơi sau khi hành lễ thì một cảm giác cô quạnh u tịch lan toả xung quanh chánh điện thờ Bà… chúng tôi lại tiếp leo lên những bậc tam cấp để đi lên viếng Chùa Vân Sơn. Chùa Vân Sơn được bài trí theo lối kiến trúc miền Bắc, khi bước vào Đại Hùng Bảo Điện có thờ Tam Thế Phật và các vị Phật khác, nhưng điều tôi thắc mắc là cách đặt Chuông và Mỏ bị ngược nhau, không giống như qui tắc chung của các ngôi chùa mà tôi hay đi hành hương. Tôi tiếp tục lang thang ra sau Hậu Điện là nơi thờ Bồ Đề Đạt Ma Tổ Sư, Tổ Sư Thiền Việt Nam phái Trúc Lâm… tại nơi này bên trái có một vị sư trẻ đang ngồi xem Địa Lý cho hai vợ chồng trung niên nọ, vị sư trẻ đang mãi thao thao bất tuyệt về địa lý , về vùng núi thì xây nhà khác với vùng đồng bằng, trên núi xây nhà ,nhà này xây bên cạnh nhà kia cũng tốt xấu khác nhau… Tôi chỉ im lặng không nói gì, rồi tiếp tục đi vòng qua bên nhà treo Trống thì thấy ở dưới thấp có một gian nhà xây hình chữ Đinh, tôi tò mò bước xuống khi đến gần gian nhà thì có tấm bản sơn son thếp vàng bốn chữ ĐỊA TẠNG VƯƠNG CUNG. Khi bước vào trong Vương Cung, tôi thấy trên cao có tôn tượng của Đức Địa Tạng Vương Bồ Tát, thấp hơn một chút là tượng Bác Hồ, thấp nhất là bài vị các anh hùng liệt sĩ, trên bàn có để hai mâm, mỗi mâm có mấy chén cháo trắng, không có muỗng hay muối hay đường gì hết. Bên hữu là ban thờ liệt nữ Võ Thị Sáu, bên tả là ban thờ đức bà Phi Yến. Tôi cuối đầu hành lễ mật niệm Đức Địa Tạng thì nghe được âm thanh: con hãy đi vào sau lưng ta… khi tôi đi vào sau lưng tôn tượng Địa Tạng thì có ánh sáng xanh xẹt qua làm tôi giật cả mình , ánh sáng xanh này phát ra từ một tôn tượng sơn son thếp vàng đang trùm tấm vải đỏ được đặt ngay sát đất mà không được kê lên gì cả… đây là một điều đại kỵ khi đặt một tôn tượng chưa được khai quang điểm nhãn vì thế phi nhơn mới có cơ hội đến vui đùa xung quanh bức tượng , khi thấy tôi đến thì phi nhơn đi ra ngoài… lúc này tôi mới suy nghĩ ban thờ đức bà Phi Yến lớn hơn cô Sáu mà sao lại đặt ban thờ ngược nhau như vậy. Lúc này đã 11h00 trưa nên cả đoàn lên xe ô tô về lại resort, ai nấy đều cảm thấy mệt mỏi, cái mệt mỏi của hành trình tâm linh về các vong linh anh hùng liệt sĩ đè nặng lên mọi người trong đoàn, nhất là tôi và chị H. Về lại phòng tôi lại đốt trầm hương và ngồi suy nghĩ vu vơ… Sư Phụ nói: việc này rất hệ trọng không phải ngày một ngày hai mà suy nghĩ ra được… Tôi nghe lời Sư Phụ, đi xếp hành lý để chuẩn bị ra sân bay bay vào Sài Gòn. Khi từ resort lên xe ra sân bay làm thủ tục đến khi lên máy bay thì các Thần Linh vẫn hiện hữu đâu đây… còn nữa.

– Khi về đến nhà đợi đến lúc đêm khuya thì tôi thắp nhang lên bàn thờ Phật , bàn thờ Tổ… tôi nói: nếu việc này liên quan đến con thì cho phép con được hiểu rõ sự việc này… Chân Sư nói : con hãy danh xưng là A Đa Mạn Đà mà xin thấu thị việc này vậy. 25472 vong linh đang đến lượt chuyển động của Luân Hồi … phải tìm cách kết nối với Thế Giới Tịnh Độ của Phật A Di Đà cho họ, vong linh Võ Thị Sáu có danh sách được đi, vong linh Đức Bà Phi Yến có phát quang nhưng chưa lãnh hội được chân tu cần có sự giúp đỡ. Đến đây tôi mới hiểu ra câu nói của cô Sáu: có những việc Sáu làm được, có những việc Sáu không làm được và vì sao không khí ở xung quanh nơi thờ Đức Bà Phi Yến cô quạnh u tịch đến như vậy… Thần Linh lại nói: chị H sẽ được ghi vào sổ CÔNG PHÚC để về sau chị ấy sẽ được cứu giải…

Qua ngày hôm sau, có thần linh đến nói huyền âm… thế rồi tôi thấy linh ảnh bàn tay Đức Phật A Di Đà có chữ VẠN ở chính giữa lòng bàn tay dưới bàn tay có rất nhiều loại hoa được tạo thành một đàn hoa Tân Công Pháp xung quanh bàn tay Phật thì mới có PHẬT QUANG LỰC để đưa các vong linh Côn Đảo lên THUYỀN BÁT NHÃ … tôi nghe mà bồi hồi lo lắng … nhưng lại hiểu được ý nghĩa của cánh tay Đức A Di Đà phóng quang trong các bức tranh vẽ hình Đức A Di Đà … rồi lại có Thần Linh đưa Pháp Bảo rồi lại nói huyền âm … điều này có nghĩa là phải giải cứu nghiệp lực của các vong linh Côn Đảo theo con đường Mật Pháp … Pháp Bảo mà thần linh đưa chỉ cứu giải được khoảng 4 phần trong 10 phần mà thôi vì số 6 phần còn lại trong tiền kiếp đã có danh sách bị đày trong Hỏa Ngục rồi … phải nhờ đến PHẬT QUANG LỰC mở cửa Hỏa Ngục vừa đưa họ lên THUYỀN BÁT NHÃ của nhà PHẬT để làm được điều này thì vào thời điểm thích hợp thì các vong linh sẽ an trú được phía sau vạt áo của PHẬT…

Tôi lại thấy trong Đàn Tràng có Thượng Đàn , Trung Đàn , Hạ Đàn … Ở Thượng Đàn có các lá cờ Phật Giáo , các Tràng Phan, các Phạn Tự được xếp bày thật uy linh. Đàn Chủ đội mão Nhật Nguyệt Kim Cương khi đọc các mật chú xuất hiện lên các viên đá xếp thành con đường ngoằn ngoèo có các huyền tự kỳ lạ ghi trên các viên đá kết nối giữa Thượng Đàn và Trung Đàn… rồi âm thanh Namo Amitaba Hrih lại vang lên đâu đó… rồi lại có âm thanh Phóng Quang Tiếp Độ Chư Hương Linh… HỒNG HỐNG HỒNG HƠ RUM … con mắt thứ ba phát ra ánh sáng … Thượng Đàn – Trung Đàn có Thập Long Vương Hỏa theo hộ Đàn … lại nữa, ở Trung Đàn có Thiên La Thần, Địa La Thần theo hộ Đàn, hai bên TRUNG ĐÀN có hai ngọn lửa được đốt lên liên tục, ở trong TRUNG ĐÀN có ba chén nước lạ thường, có một chiếc thuyền và bảy báu được bài trí kỳ ảo … chính giữa TRUNG ĐÀN có CHUYỂN LUÂN VƯƠNG, dưới Chuyển Luân Vương có một ManDaLa, chính giữa ManDaLa có một chữ PHẠN … đây là nơi diễn ra pháp hành mở cửa đón và đưa các vong linh lên THUYỀN BÁT NHÃ đưa họ về Thế Giới Tịnh Độ Tây Phương Cực Lạc A Di Đà. Đến đây tôi mới hiểu đôi chút về tứ đại Đất Nước Gió Lửa mà PHẬT đã nói thuở xa xưa… Có một vòng hoa kết nối giữa Thiên Đàn và Trung Đàn vô cùng đẹp đẽ và tôn nghiêm… Đàn Chủ tay cầm chùy Kim Cương ở hai tay liên tục xoay Chuyển Luân Vương miệng thì thầm đọc chú … H … H … H … thật linh diệu với huyền thanh vang vọng vang vọng đến tận cùng tận cùng … thế giới … thế giới … Hạ Đàn là nơi bày các lễ vật hương hoa theo một cách sắp đặt thật đặc biệt , cách xếp đặt này giống như các con đường rồi sẽ trở về một con đường duy nhất … hàm ý như một mật nghĩa nhỏ nhoi của câu Thiên Thượng Thiên Hạ Duy Ngã Độc Tôn của Đức Phật Thích Ca …..!!!!! Chân Sư nói : các vong linh bị khóa lại , bị nhốt lại trong địa ngục Côn Đảo … họ không đi đâu được , không thể siêu thoát được vì vậy đây là một sứ điệp của Chư PHẬT , Chư BỒ TÁT , Chư THẦN LINH mà con là người được chọn . Sứ điệp này muốn nhắc nhở chúng ta phải bằng mọi cách đưa họ đi … đưa họ đi … Tôi nghe lời Sư Phụ nói xong thì trong lòng vừa vui vừa buồn … khi nào… cho đến khi nào chúng ta mới có thể … đưa họ đi … đưa họ đi được đây …??? Muốn làm được việc Đại Sự này phải kết hợp rất nhiều yếu tố mới có thể làm được … biết làm sao đây … biết làm sao đây? “

Truyện 2: Chuyện Lạ trong đêm ở Nghĩa trang Hàng dương

“Ngày 30-4-1998, huyện Côn Đảo là đơn vị đầu tiên của cả nước tổ chức lễ dâng hương các liệt sĩ và đồng bào yêu nước hy sinh tại Côn Đảo. Các nghĩa trang Hàng Dương, Hàng Keo và Bãi Sọ Người đều có hàng vạn liệt sĩ quê ở mọi miền Tổ Quốc, từ Mục Nam Quan đến Mũi Cà Mau nằm yên nghỉ nơi đây. 7 giờ sáng ngày 30-4, tôi cùng với quay phim Việt Thắng của VTV (Đài Truyền hình Việt Nam) ra Côn Đảo quay buổi lễ dâng hương và những hoạt động của huyện đảo. Đoàn đi dự lễ dâng hương gồm các đồng chí lãnh đạo của các thời kỳ ở tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu và Đặc khu Vũng Tàu – Côn Đảo nên máy bay hết cả chỗ. Đồng chí Nguyễn Trọng Minh, Phó Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch Ủy ban Nhân dân tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu liền nhường chỗ cho tôi rồi vào ngồi trong buồng lái cùng với các phi công. Tôi cảm động quá chừng!
Chuyến đi đảo lần này đều là các cựu lãnh đạo của các thời kỳ của Đặc khu và tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu. Chủ tịch tỉnh Nguyễn Tường Minh thường xuyên quan tâm đến các bậc tiền bối của Tỉnh nên đã gửi thơ mời và bố trí máy bay đặc biệt chở các cô chú ra dự lễ. Là một lãnh đạo trẻ, năng nổ, chú Sáu Minh xông xáo trong mọi công việc và luôn tạo điều kiện thuận lợi cho các phương tiện thông tin đại chúng hoàn thành nhiệm vụ.

Một tiếng rưởi đồng hồ vượt biển, máy bay đáp xuống sân bay Cỏ Ống – Côn Đảo. Sau khi gặp gỡ cán bộ, chiến sĩ và bà con ở huyện thì đoàn nghỉ trưa.

5 giờ 30 phút chiều, đoàn tập trung tại Ủy ban Nhân dân huyện. 6 giờ, đồng chí Huỳnh Thiện Hòa (Hai Hòa) Chủ tịch Ủy ban Nhân dân huyện Côn Đảo đưa đoàn ra thắp nhang cho chú Lê Hồng Phong và cô Võ Thị Sáu cùng các liệt sĩ ở nghĩa trang Hàng Dương trước khi làm lễ dâng hương. Anh Hai Hòa phổ biến: “Các đồng chí không nên tập trung thắp nhang cho một mộ mà thắp hết cho các mộ để các liệt sĩ ấm lòng”. Nghe lời, tôi cứ lom khom thắp cho các ngôi mộ ở xa. Loay hoay thắp nhang, tôi bị cả đoàn bỏ rơi lại hồi nào không hay. Đến khi ngước lên, tôi sợ hết hồn hết vía vì đoàn đã về từ lâu rồi. Một mình tôi còn ở lại nghĩa trang Hàng Dương không có đèn điện, một vùng đất cát rộng mênh mông, mộ lớn mộ nhỏ lớp lớp chồng lên nhau và ở xa nhà dân, chẳng biết chỗ nào là hướng đi ra cổng. Đất, đá lởm chởm, cỏ gai lúp xúp. Hàng vạn liệt sĩ và đồng bào yêu nước khắp mọi miền Tổ Quốc từ thời thực dân Pháp thành lập nhà tù đã yên nghỉ nơi đây. Vào nghĩa trang Hàng Dương chân chúng ta đã vô tình dẫm lên thi thể và mặt, mũi của các liệt sĩ mà chúng ta không ngờ tới. Mộ chưa được xây, chỉ có đất vùi lấp lên và cắm một bia nhỏ hoặc một viên đá, viên gạch bể, đánh dấu chữ chi, chữ thập để hy vọng sau này vợ, con, cháu ra Đảo tìm thấy. Cứ nghĩ đến như vậy mà tim tôi quặn thắt, cảm thấy như mình có lỗi với các liệt sĩ. Đêm ở nghĩa trang Hàng Dương thật tĩnh mịch, yên ắng; trời không trăng, sao, dưới đất không đèn điện, mộ chi chít…mộ. Tôi sợ nổi cả gai ốc. Mặc dù biết chung quanh mình là mộ của các cô, chú, ông, bà liệt sĩ chứ không phải là “ma quỷ” gì. Nhưng mà tôi vẫn sợ lạnh toát cả người. Tôi lo quá! Tối nay mà không có tôi thì không biết Việt Thắng có quay được không nữa? Rồi làm sao gửi kịp ra cho Hà Nội để nhân nhân cả nước được biết hoạt động của Côn Đảo? Chợt trong đầu hé ra một ý nghĩ, tôi liền chắp hai tay lại vái lạy các liệt sĩ ở bốn phía. Tôi khấn cầu thành tiếng hẳn hoi: “Con lạy các ông, bà, cô chú. Con là Quỳnh Lan, vợ của anh Sáu Chương – Phó Chủ tịch huyện Côn Đảo. Con ra Côn Đảo quay phim lễ dâng hương của Côn Đảo để gửi ra Hà Nội phát cho nhân dân cả nước xem. Chú Lê Hồng Phong, cô Sáu và các ông, bà, cô chú liệt sĩ linh thiêng phù hộ cho con tìm được đường ra khỏi nghĩa trang để con về kịp buổi lễ”. Tôi không mê tín dị đoan. Nhưng chắc vì tôi có lòng thành nên các liệt sĩ ở nghĩa trang Hàng Dương thương phù hộ độ trì cho tôi. Tôi thấy hiển linh ngay. Vừa dứt lời khấn nguyện thì tự nhiên tôi nhìn thấy và nghe ở dưới đất chỗ tôi đứng một tiếng xẹt nhỏ như ai quẹt diêm hút thuốc lá, rồi một tia lửa nhỏ phụt lên và quay về hướng tay phải của tôi cứ thế mà bay chầm chậm. Tôi cảm thấy như ai đó thúc giục tôi đi nhanh theo tia lửa đó. Tôi liền xoay người lại và đi theo hướng tay phải. Tia lửa dẫn đường cho tôi. Tôi mặc áo dài, đi guốc cao gót nên vội vàng cởi guốc, đi chân đất bước thấp, bước cao theo tia lửa nhỏ. Sợ không đi lịp sẽ bị lạc nên mỗi lần té lên, té xuống, tôi lại lật đật ngồi dậy, xoa đầu gối rồi lại bước đi. Mộ toàn là đá và gai nhọn lởm chởm rất khó đi. Không như sau này xây lại Nghĩa trang có đường tráng bằng xi măng dễ đi. Thật lạ lùng và đúng là tâm linh. Mỗi lần tôi té quỵ xuống thì tia lửa nhỏ đó dừng lại, không đi, như đợi tôi vậy. Tôi cứ theo tia lửa đó mà đi hoài. Chẳng cần đắn đo suy nghĩ, chần chừ, cũng không biết sẽ đi đến đâu nữa; chỉ biết ngoan ngoãn cắm đầu, cắm cổ mải miết theo tia lửa nhỏ cho kịp. Vướng áo dài, tôi liền túm lại và xắn quần thật cao y như lội ruộng. Tuy vậy, tôi vẫn sợ khủng khiếp vì vắng lặng, yên ắng quá chừng. Nếu đi mãi mà không thấy lối ra chắc tôi chết ngất vì sợ và ngủ lại cùng các cô, chú ở nghĩa trang quá! Đang đi, một lúc sau thì bỗng nhiên tôi nghe tiếng xe honda rồ máy. Tôi mừng quá, ráng gọi thật lớn mong người nào đi ngang qua nghĩa trang Hàng Dương nghe thấy mà đưa tôi ra khỏi đây: “Ai đó? Tôi là Quỳnh Lan, vợ của anh Sáu Chương đây! Tôi bị lạc ở nghĩa trang Hàng Dương”. Nhưng rồi, không nghe tiếng xe nữa. Lạ thay, đang sợ nhưng nghe được tiếng xe là hết sợ, trở lại bình thường. Rồi tôi lại tiếp tục đi theo tia lửa nhỏ đó giữa trời đêm nghĩa trang Hàng Dương tối mịt. Đi bước thấp bước cao, té rồi lại đứng lên. Chiếc quần trắng lấm lem, rách lỗ chỗ vì bị gai cào, đá nhọn đâm. Đầu gối bị trầy xước. Mặc kệ, tôi vẫn vừa bước đi vừa khấn cầu các liệt sĩ phù hộ. Đi một đoạn lại nghe tiếng xe rồ máy và tiếng nhiều người nói chuyện rì rầm mà không thấy mặt. Tôi mừng quá! Tôi bỗng hết sợ và phấn chấn hẳn lên. Tôi hét thật to mong ai đó nghe được tiếng mình kêu cứu. Một lần nghe được tiếng xe honda và tiếng người nói là tôi hết sợ và cảm thấy phấn chấn trong lòng. Nhưng rồi khoảnh khắc hy vọng đó nhanh chóng tan biến, nhường chỗ cho sự sợ hãi mất hy vọng…Đêm tối mịt mùng, vắng lặng. Nhưng tia lửa đó vẫn bay chầm chậm trước mặt tôi. Tôi cứ thế mà giao tính mạng mình cho tia lửa nhõ dẫn đường đó. Đi một đoạn rất xa, lần này, tôi mới thực sự nghe tiếng gọi của người thật. Tôi nghe gọi: “Chị Sáu ơi! Chị đang ở đâu? Em là Sáu Thái – Chỉ huy trưởng Công an huyện Côn Đảo đây. Em ra đón chị. Chị đừng sợ. Em chẳng biết chị đang ở đâu? Chị cứ đi và vừa đi vừa gọi tên em để em định hướng được chỗ chị đứng nghen chị”. Đúng là giọng nói của các đồng chí ở Côn Đảo rồi! Vì Côn Đảo gọi vợ theo tên và thứ của chồng. Tôi mừng quá, trả lời ngay: “Chị đây, chị là vợ của anh Sáu Chương! Chị chẳng biết đứng ở chỗ nào nữa. Vậy chị vừa đi vừa gọi Sáu Thái nghen!”. Thế là tôi vừa đi vừa gọi Sáu Thái. Một lúc sau thì Sáu Thái nói với tôi: “Thôi chị đứng lại đi. Em biết chị đang ở chỗ nào rồi. Chị đừng sợ. Em tới ngay đây!”. Khoảng vài phút, tôi thấy có ánh đèn pin rọi sáng. Tôi mừng quá gọi: “Sáu Thái hả em? Chị Quỳnh Lan đây!”. Ánh đèm pin và Sáu Thái thực sự đứng trước mặt tôi. Thật là trên đời không mừng nào hơn! Tôi hỏi ngay: “Ủa! Sao em biết chị lạc ở nghĩa trang Hàng Dương mà ra tìm? Chị nghĩ chắc đêm nay ngủ lại nghĩa trang Hàng Dương với các cô, chú liệt sĩ rồi đó!”. Sáu Thái trả lời: “Về đến chỗ làm lễ, điểm quân, anh Hai Hòa phát hiện không thấy chị. Ảnh lật đật nói em ra nghĩa trang tìm chị ngay. Ảnh lo chị sợ mà chết xỉu. Anh Sáu Chương bắt đền ảnh”. Tôi hỏi: “Ủa! Tự nảy giờ có hai ba lần chị nghe tiếng xe honda rồ máy và có tiếng của nhiều người nói chuyện rì rầm nhưng không thấy mặt. Mỗi lần nghe như vậy, chị cũng sợ. Chị gọi thật lớn để báo cho họ đến dẫn chị ra khỏi nghĩa trang nhưng rồi chẳng thấy ai trả lời. Bây giờ mới nghe tiếng em, chị mừng quá trời!”. Sáu Thái nói: “Chắc mấy cô, chú liệt sĩ thấy chị sợ quá nên hiện làm tiếng xe rồ máy và tiếng của nhiều người nói cho chị đỡ sợ. Các cô, chú cũng không hiện lên. Chị mà nhìn thấy người giữa nghĩa trang, chắc té xỉu ngay vì phát hiện ra người âm, không phải người trong đoàn đi lạc như chị. Chị hỏi anh Sáu Chương, ảnh nói như em thôi. “Các nghĩa trang Hàng Dương, Hàng Keo và Bãi Sọ Người, dân Côn Đảo sợ ma lắm, không ai dám qua lại đâu. Chỉ có ngày lễ, sáng đi thắp nhang ở mộ rồi về. Tối nay, bà con tập trung hết để làm lễ, có ai đi ngang qua đây đâu mà có tiếng xe và tiếng người nói chuyện”. Tôi ngẫm nghĩ lời của Sáu Thái, Chỉ huy trưởng Công an huyện nói mà thấy sởn gai ốc. Tôi bảo Thái: “Ờ! Sáu Thái nói, chị thấy đúng quá. Chắc các cô, các chú thấy chị sợ nên làm tiếng xe rồ máy và nhiều người nói chuyện rì rầm để chị đỡ phát khiếp. Nhưng các vị không hiện lên để chị thấy mặt vì thấy người giữa nghĩa trang Hàng Dương, chị sẽ xỉu ngay. Biết đâu đứng tim chết luôn tại nghĩa trang Hàng Dương”. Sáu Thái cười dễ thương và nói: “Đúng là như vậy chị à!”.

Mãi nói chuyện với Sáu Thái, tôi quên mất tia lửa nhỏ dẫn đường. Sực nhớ, tôi liền hỏi ngay: “Ủa! Sáu Thái! Tia lửa nhỏ đâu rồi? Em có nhìn thấy không?” Sáu Thái ngạc nhiên hỏi lại: “Tia lửa nhỏ nào hả chị Sáu? Em hổng thấy gì hết!”. Tôi kể: “Hồi nảy, khi chị đứng và phát hiện ra mình bị đoàn bỏ rớt lại. Sợ quá, chị khấn các cô, chú. Bỗng nhiên, sau khi khấn xong, chị nghe một tiếng xẹt như mình quẹt que diêm từ dưới đất phụt lên rồi quay về hướng tay phải của chị mà bay chầm chậm trước mặt dẫn đường và có ai như giục chị đi nhanh theo tia lửa đó, em à! Chị cứ thế mà đi theo tia lửa và rồi gặp được em…”. Tôi chậm rãi kể lại chuyện cho Sáu Thái nghe. Sáu Thái nói giọng Nam Bộ dễ thương: “Chị gặp được em rồi nên các cô, các chú yên tâm không cần dẫn đường cho chị nữa”. Tôi nói với Sáu Thái: “Em đợi chị chút xíu nghen. Chị quỳ lạy cảm ơn các cô, các chú đã phù hộ chị”. Rồi tôi quỳ xuống vái lạy. Sáu Thái chở tôi về chỗ làm lễ dâng hương. Tối đó, tôi và Việt Thắng quay phim được trọn vẹn buổi lễ dâng hương và qua hôm sau, liên tiếp quay những hoạt động của Côn Đảo mừng kỷ niệm 30-4 giải phóng miền Nam, giải phóng Côn Đảo, kịp gửi ra để Đài Truyền hình Việt Nam phát. Lòng tôi tràn ngập niềm vui hạnh phúc. Những chùm tin Côn Đảo gởi ra được phát đi, phát lại nhiều lần và được đánh giá cao. Tôi tin rằng các cô, chú liệt sĩ và đồng bào yêu nước hy sinh tại Côn Đảo ở trên trời thiêng liêng cũng sẽ rất vui vì các thế hệ con cháu vẫn luôn luôn nhớ đến mình. Sự hy sinh của các liệt sĩ và những đồng bào yêu nước, chiến sĩ vô danh đã đem lại cho Tổ quốc chúng ta một đất nước thống nhất hòa bình và đời sống từng bước được ấm no, hạnh phúc. Sụ hy sinh oanh liệt của các liệt sĩ trở thành “Tượng Đài hoa Bất Tử” giữa Biển Đông chói sáng mãi cho con, cháu muôn đời noi theo.

Có lần tôi kể về chuyện lạ trong đêm ở nghĩa trang Hàng Dương với tia lửa nhỏ dẫn đường và tiếng xe rồ máy cho các nhà tâm linh nghe thì các anh, chị đều khẳng định: Cô Võ Thị Sáu và các liệt sĩ ở nghĩa trang Hàng Dương rất linh thiêng. Quỳnh Lan may mắn được gặp các cô, chú qua sự xuất hiện của tia lửa nhỏ, hai lần tiếng xe rồ máy và nhiều tiếng người nói chuyện râm rang để đỡ sợ mà Quỳnh Lan không biết. Các cô, chú không hiện lên cho thấy mặt vì sợ Quỳnh Lan xỉu. Chính các liệt sĩ đã phù hộ cho Quỳnh Lan đó!

22 năm đã trôi qua, tôi vẫn không bao giờ quên đêm bị lạc ở nghĩa trang Hàng Dương, Côn Đảo. Tôi càng tin rằng: Các ông, bà cô, chú liệt sĩ không bao giờ chết! Các liệt sĩ đang từng giờ, từng phút phù hộ cho đất nước ta bình yên, hòa bình, hạnh phúc và mọi người đều có cơm ăn, áo mặc…Đất nước sẽ giàu mạnh, phồn vinh, sánh vai cùng cường quốc năm châu trên thế giới. Các thế hệ con, cháu chúng ta nhất định sẽ thực hiện đúng như lòng mong ước của các anh hùng liệt sĩ ở nghỉã trang Hàng Dương”.
(Còn tiếp ….)

Bà rịa – Vũng Tàu, ĐỊA ĐIỂM DU LỊCH, Vũng Tàu
5 1 Bình chọn
Article Rating
Đăng ký
Nhận thông báo cho
guest
0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận